Chương 11

Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

14.417 chữ

07-01-2023

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tại tiền viện, Chu Lê đang nói chuyện cùng Vương Hứa

Vương Hứa nói nhị thẩm nhà bọn họ có cửa hàng mặt tiền chỉ cần ba lượng bạc một năm, giá này trên thị trường đích xác rất tiện nghi.

So với chỗ cửa hiệu mặt tiền Thẩm Việt nói trước đó còn rẻ hơn hai lượng.

Nàng có chút động tâm, liền hỏi cửa hàng mặt tiền này lớn nhỏ ra sao vị trí như thế nào

Vương Hứa thấy nàng rất có hứng thú, trong lòng cũng cao hứng, thừa dịp khen cửa hàng được một hồi, lại bổ sung nói: "Nếu muội thật sự muốn thuê cửa hiệu mặt tiền của nhị thẩm nhà chúng ta, ta có thể khắc miễn phí một tấm bảng hiệu giúp muội"

"Bảng hiệu?" Chu Lê chưa từng nghĩ tới, chút việc buôn bán nho nhỏ của mình, một ngày cũng có thể có bảng hiệu, cảm giác có bảng hiệu cùng với quán được bày thô sơ bên sông không giống nhau.

Càng giống buôn bán làm ăn hơn

Nàng đang định đáp ứng Vương Hứa, lại đột nhiên nhớ tới cửa hàng Thẩm Việt nói, trong lúc nhất thời lưỡng lự, liền chỉ nói: "Ta có thời gian đi lên trấn trên nhìn cửa hàng trước."

Vương Hứa đáp ứng đầy miệng, còn nói tự mình sẽ dẫn nàng đi xem.

Chu Lê đưa Vương Hứa ra sân, thấy người đã đi xa, liền tính đóng cửa viện lại

Nhưng nào biết, cửa mới vừa đóng một nửa, đã bị người chống lại từ bên ngoài

Chu Lê ngẩng đầu vừa nhìn, liền thấy Thẩm Việt đứng bên ngoài

Nàng kinh ngạc ngẩn ra.

Đôi tay nam tử chống ở trên hai cánh cửa, phía sau hắn là hoàng hôn óng ánh, ánh sáng từ phía sau chiếu tới, Chu Lê bị đưa vào một mảnh bóng tối do hắn tạo ra

Nàng nhìn thẳng hắn, lại bởi vì ánh sáng trước người tối đen, nên không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Chỉ nghe hắn nói: "Ta đã quên nói với ngươi, chỗ cửa hiệu mặt tiền kia của viện trưởng chúng ta chỉ cần hai lượng bạc một năm."

"A?" Chu Lê lắp bắp kinh hãi.

Chợt nghe trên con đường ruộng bên ngoài cách đó không xa, truyền đến một trận tiếng nói cười

Có người đi ngang qua!

Phản ứng đầu tiên của Chu Lê lại là ầm ầm nắm cửa kéo vào: "Đi vào rồi nói."

Thẩm Việt ma xui quỷ khiến cũng tiến vào sân.

Ngay sau đó Chu Lê luống cuống một hồi đóng cửa lại

Sau một loạt động tác diễn ra nhanh chóng, hai người đứng ở cạnh cửa, trầm mặc nhìn nhau

Lúc này Chu Lê mới phát hiện có chỗ nào không đúng, chà chà mặt một chút trở nên đỏ bừng.

Hành vi này của hai người bọn họ thật sự có chút quỷ dị.

Thẩm Việt ho nhẹ một tiếng, nói: "Khụ, ta đi tìm viện trưởng của chúng ta, hắn nói tiền cửa hàng mặt tiền là hai lượng."

Chu Lê cúi đầu, âm thầm một hồi lâu bình ổn nỗi lòng, mới ngẩng đầu hỏi: "Lúc trước không phải nói năm lượng sao, sao lại lập tức giảm nhiều như vậy?"

Thẩm Việt giải thích nói: "Viện trưởng cũng phát hiện cửa hàng mặt tiền kia của nhà bọn họ không dễ cho thuê, liền gọi người xây lên một bức tường ở giữa sân sau của cửa hàng, tách ra hai cái sân độc lập, nhà trước cùng cửa hàng thông nhau, nhà sau cũng có thể cho thuê riêng.

Mà chỗ nhà sau kia lớn hơn một chút, cho nên bên kia thuê ba lượng, còn cửa hàng bên này thuê hai lượng."

"Thì ra là thế."

Nói xong lời này, hai người lại trầm mặc xuống

Gió mùa hè thổi qua, bốn phía ve ca ếch kêu, có chút xao động, có chút bất an.

Rõ ràng là đứng trong viện rộng lớn, nhưng hai người đều cảm thấy vô cùng chật hẹp

"Nếu không, ngày mai ta dẫn ngươi đi xem cửa hàng đi, sau khi xem xong ngươi lại quyết định có thuê không."

Chu Lê nhìn mặt giày của mình: "Được."

"Ta đi ra ngoài." Thẩm Việt nói.

"Được" Chu Lê không ngẩng đầu như cũ

Thẩm Việt đi kéo cửa ra, nhưng mới vừa mở hé, lại nhanh chóng khép lại.

Chu Lê kinh ngạc ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"

Thẩm Việt khó xử nói: "Có......!Có người ở bên ngoài hái rau."

Chu Lê nhớ tới, đối diện nhà bọn họ là một mảnh đất trồng rau.

"Vậy.....!Vậy làm sao bây giờ?" Chu Lê gục đầu xuống, ẩn ẩn một tia thẹn thùng.

Thẩm Việt nào có biện pháp gì, chỉ phải nói: "Bọn họ đi rồi ta lại đi ra ngoài"

"Cũng chỉ có thể như vậy."

Hai người lại không nói gì

Chu Lê cảm thấy cứ như vậy cũng không phải biện pháp, liền nói: "Tam thúc, nếu không ngươi ngồi ở trong sân đi?"

"Được."

Hắn đi đến ghế dài trong sân viện ngồi xuống trước, Chu Lê nhất thời cũng không biết nên làm gì.

Thật lâu sau mới nhớ tới "đạo đãi khách" ngày thường, vội đi đổ chén nước bưng tới.

"Tam thúc uống nước."

Thẩm Việt nhìn nhìn cái ly, duỗi tay qua nhận, trong lúc vô tình lại đụng phải tay đối phương

Chu Lê như điện giật thu hồi tay, Thẩm Việt vội vùi đầu uống nước.

Từng người xấu hổ.

"Tam thúc ngươi ngồi, ta còn có việc ở nhà bếp." Nói liền chạy tới nhà bếp.

Hai người không ở một chỗ, mới thả lỏng lại, cảm giác eo hẹp cuối cùng cũng đỡ hơn

Chu Lê vẫn không rõ, tại sao mỗi lần nàng cùng tam thúc ở chung, bầu không khí đều vô cùng kỳ quái.

Vừa rồi Vương Hứa mới nói chuyện với nàng hồi lâu trong sân, nàng cũng không cảm thấy cái gì, tại sao bây giờ đổi thành tam thúc, lại có chút bất đồng?

Tựa hồ như không khí bốn phía đều lập tức nóng lên rất nhiều.

Nàng nghiêng người về phía thức ăn ngày mai bán, vừa suy nghĩ, có lẽ là bởi vì, mỗi lần bọn họ gặp mặt luôn có thể phát sinh một chút việc ngoài ý muốn.

Bất luận là vải bố bọc trước ngực, hay là dắt tay ngoài ý muốn, hoặc là gặp lại sau núi, cùng với cứu giúp bên bờ sông

Suy nghĩ như vậy, nàng liền cảm thấy thông suốt rộng mở

Nàng có phải nên thoải mái hào phóng một chút hay không, dù sao cũng là người đã gả đi, có cái gì không thể nhìn ra?

Tam thúc người ta là người đọc sách, có rụt rè của người đọc sách, nếu nàng lại làm ra tư thái tiểu nữ nhi, chẳng phải càng thêm lúng túng.

Còn sẽ giống như nàng làm ra vẻ.

Sau khi nàng nhắm mắt lại củng cố trong lòng một phen, liền bưng chén bánh lương mới vừa làm đi ra ngoài.

"Tam thúc, trong nhà không có trái cây gì, ăn chén bánh lương đi, ta mới làm."

Trên mặt nàng mang theo nụ cười nhạt, trong ráng chiều nhu hòa lại tươi đẹp.

Thẩm Việt chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền không dám nhìn lại, rũ mắt nhận bánh lương, nói cảm tạ, cầm lấy cái muỗng múc một miếng ăn.

Bánh lương vào miệng mịn màng thơm ngọt, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh diễm.

Không nghĩ tới, đầu lưỡi mấy ngày cam chịu ăn mì nước nhạt nhẽo, thế nhưng bị một chén bánh lương kích thích

Hắn luôn luôn không thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay, đột nhiên phát hiện loại hương vị ngọt ngào này cũng không tệ lắm.

Hắn không khỏi nói: "A Lê, ngươi đi trấn trên mở cửa hàng, buôn bán nhất định rất không tồi."

Chu Lê biết hắn khen chính là tay nghề của mình, cười nói: "Cửa hiệu ở đâu còn chưa tính xong, nào biết buôn bán được không."

"Tay nghề ngươi tốt như vậy, buôn bán làm sao kém được? Chờ ngươi khai trương, ta viết cho ngươi một tấm biển."

"Có thật không?" Chu Lê vui mừng khôn xiết.

Thẩm Việt gật đầu: "Đó là tự nhiên."

Chu Lê cũng nghe nói chữ của Thẩm Việt tốt lắm, nghe nói rất nhiều người trong thành đều thích mời hắn viết lưu niệm, có người còn không tiếc tiêu tiền mua, một bộ chữ có thể bán không ít bạc.

Chu Lê bắt đầu mặc sức tưởng tượng: "Vậy đến lúc đó tam thúc viết chữ xong, ta liền tìm Vương đại ca khắc thành bảng hiệu, mặt mũi có đủ!"

Thẩm Việt nghe được nửa đoạn trước, bên môi còn ý cười thật sâu, khi nghe được nửa đoạn sau, tươi cười liền thoáng phai nhạt.

Hắn rũ con ngươi, tiếp tục ăn bánh lương trong tay

Sau khi ăn hai muỗng lại ngẩng đầu, làm như vô tình tán gẫu hỏi: "Trước kia khi ở Chu gia thôn, có phải Vương đại ca rất chiếu cố ngươi hay không?"

Chu Lê gật đầu: "Ừhm, Vương đại ca người khá tốt, đối với các hương thân đều rất nhiệt tình, chỉ là tẩu tử mất quá sớm, hiện giờ hắn sống một mình, cũng quá đáng thương."

"Vậy hắn không nghĩ tới sẽ tìm một người khác sao?" Vấn đề vừa ra khỏi miệng, Thẩm Việt liền có chút hối hận, từ lúc nào lưỡi hắn lại dài như thế?

Thật là thẹn với thánh hiền, nhục nhã với văn nhân.

Nhanh tay lại múc một mồm to bánh lương lấp kín miệng mình

Chu Lê không phát hiện dị thường, hãy còn đáp: "Ước chừng là không muốn tìm người khác, lúc trước Lý bà mối đầu thôn cũng nói cho hắn mấy người, một người hắn cũng không đồng ý."

Thẩm Việt múc một muỗng nước đường đỏ uống, ngọt đến ê răng.

Liền nghe Chu Lê thở dài một tiếng, cảm xúc tựa như lập tức hạ xuống: "Có lẽ là đã trải qua đau khổ một lần ly biệt, sau đó liền không muốn thử lại."

Thẩm Việt nói: "Cái này gọi là: Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân????" Nói xong lại có chút hối hận, đây là tật xấu khi hắn làm phu tử, luôn thích gán lời nói thật thà của học trò vào một câu thơ

Chu Lê nghe không hiểu, liền hỏi: "Tằng cái gì thủy?"

Thẩm Việt lắc đầu: "Không có gì không có gì, ý tứ cũng không khác gì lời ngươi vừa nói"

Chu Lê sửng sốt một cái chớp mắt, trong lòng ảo não một chút.

Tam thúc học vấn tốt, thì ra sau khi nói thêm mấy câu cùng với hắn, nàng mới phát hiện, giữa bọn họ, là có ngăn cách.

Tựa như tường viện vây quanh sân này

Có lẽ chỉ là khoảng cách bên trong tường viện cùng bên ngoài tường viện

Nhưng vĩnh viễn sẽ không gặp nhau.

Chu Lê lấy cớ trở về nhà bếp, không lại đi ra ngoài.

Thẩm Việt ăn xong bánh lương, đứng dậy đi ra cửa viện nhìn qua khe cửa, thấy bên ngoài tựa hồ đã không có ai, liền đi tới cửa nhà bếp, nhìn Chu Lê nói: "A Lê, người bên ngoài đi rồi, ta đi ra ngoài đây.

Ngày mai ngươi dọn sạp xong, tùy thời rảnh rỗi tới Tường Tự thư viện tìm ta, ta dẫn ngươi đi xem cửa hiệu mặt tiền."

Chu Lê liếc mắt nhìn hắn: "Ta, ta có thể đi thư viện tìm ngươi?"

Thẩm Việt nói: "Đó là tự nhiên, thuê cửa hàng là chính sự, viện trưởng chúng ta cũng hiểu được."

Chu Lê đáp ứng, Thẩm Việt theo bản năng cho nàng một lễ cáo từ: "Hôm nay đa tạ khoản đãi." Đây là thói quen nhất quán của hắn, đi nhà người khác làm khách, trước khi đi phải khom lưng nói lời cảm tạ.

Chu Lê thấy hắn hành lễ trịnh trọng như thế, không biết vì sao, không nhịn được, phụt cười một tiếng

Thẩm Việt giương mắt nhìn nàng, thấy nàng đứng bên bệ bếp tay cầm dao phay vừa đang thái hành vừa cười, cảm thấy ngượng ngùng, vội không ngừng xoay người rời đi.

Chu Lê nhìn hướng hắn rời đi, buồn cười lắc đầu, nàng vì sao đột nhiên cảm thấy tam thúc có chút ngốc.

Ăn một chén bánh lương, phút cuối cùng còn chắp tay thi lễ nói lời cảm tạ nàng

Thẩm Việt trở lại chính mình phòng, ngồi một lát, chợt ngửi thấy mùi bánh rán hành trên bàn, ngay sau đó cầm lấy một cái ăn.

Trong mắt lại là một trận kinh diễm.

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Ngày thứ hai.

Chu Lê dọn sạp từ sớm, trở về tùy ý ăn cơm trưa, liền đi lên trấn trên.

Tường Tự thư viện thật ra nàng biết ở nơi nào, chỉ là chưa bao giờ đi vào.

Đi ngang qua mái hiên trước kia tránh mưa cùng tam thúc, đi vào ngõ nhỏ phụ cận, liền tới Tường Tự thư viện.

Có lẽ thư viện đang lúc nghỉ trưa, nội bộ rất an tĩnh.

Khi nàng đi vào còn có chút khẩn trương, cụ ông trông một bên cửa thấy nàng, lại đây hỏi, liền dẫn nàng đi Tập Anh thất.

Đứng ở cửa phòng Tập Anh thất, chỉ liếc mắt một cái liền trông thấy Thẩm Việt đang dựa bàn đọc sách

Cụ ông lớn giọng: "Thẩm phu tử, có người tìm."

Thẩm Việt nghe vậy từ trong sách ngẩng đầu lên, liền thấy Chu Lê ở cửa

Mà theo giọng nói của cụ ông này, nhóm phu tử còn lại hoặc ngủ gật hoặc đọc sách, nháo nhào nhìn ra cửa

Mỹ nhân này từ chỗ nào tới a? Tìm ai?

Ngay sau đó liền thấy Thẩm Việt đứng lên đi đến bên cạnh cửa

Khi Thẩm Việt đi ngang qua bàn đối diện, bị kéo vạt áo lại: "Đây là cô nương mắc mưa to lần trước hả?"

Thẩm Việt nhìn đồng liêu một cái, thấy đầy mắt hắn toàn là kinh diễm cùng kinh ngạc, không mặn không nhạt trả lời: "Ờ."

Ánh mắt đồng liêu sáng ngời, nói đã bảo tức phụ xấu bây giờ lại là một đại mỹ nhân.

Thẩm Việt này diễm phúc không cạn a.

Thẩm Việt đi đến trước mặt Chu Lê: "Đi thôi."

Khi hai người đi đến cửa thư viện, đồng liêu vừa nãy nói chuyện cùng hắn, cố ý chạy ra đi nhà xí, lúc đi ngang qua bọn họ, còn bỡn cợt chào hỏi cùng bọn hắn: "Thẩm phu tử, đệ muội."

Thẩm phu tử cùng "Đệ muội" chợt dừng bước

Đồng liêu sớm đã chạy.

Thẩm Việt vội giải thích: "Hắn, hắn từ trước đến nay nói không lựa lời, ngươi đừng để trong lòng......"

Chu Lê gục đầu xuống, thanh âm mỏng manh: "Hắn nói cái gì ta không nghe thấy."

Hai mắt Thẩm Việt liếc nàng, mặc kệ nghe hay không nghe, chỉ xem như không nghe được.

Hai người ra ngõ nhỏ, đi vào trên đường, đi không bao xa, liền dừng lại trước một chỗ cửa hàng

Thẩm Việt từ ống tay áo lấy ra chìa khóa mở cửa: "Viện trưởng đi tỉnh thành, đưa chìa khóa cửa phòng cho ta."

Chu Lê đi theo hắn vào nhà, phóng mắt nhìn qua, cửa hàng này quả nhiên không lớn, hơn nữa đích xác cũng cổ xưa.

Bàn ghế toàn là thiếu tay thiếu chân, xà nhà nhìn qua cũng lung lay sắp đổ, nhưng cũng may lấy ánh sáng không tồi, vị trí còn ở tim đường.

Chu Lê đang nhìn đến nhập thần, không chút nào lưu ý phía trên mình, một khối xà nhà cũ giòn bị kinh động khi bọn họ mở cửa tiến vào, lúc này miễn cưỡng rơi xuống.

"Cẩn thận!" Thẩm Việt một tay kéo nàng qua, thân mình nàng ngã, đụng phải ngực người ta.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, liền nghe bên tai ầm vang một tiếng.

Gỗ mục rơi xuống.

Chu Lê lại ngẩng đầu, liền đối diện với gương mặt Thẩm Việt gần trong gang tấc

Trong nháy mắt, nàng nhớ tới giấc mộng kia của mình, trong mộng có đôi ếch xanh, Thẩm Việt cũng kéo nàng như thế này

Trong lòng nàng hoảng hốt, vội vàng tránh thoát tay hắn

Nhưng nàng mới vừa tránh ra, một tay nam tử lại kéo nàng đến bên cạnh

Nàng sửng sốt, ngước mắt, đối diện một đôi mắt thâm thúy

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

????Bệ bếp nha mấy nàng

???? Trao đổi thêm chút về 2 câu thơ anh tú tài mới ngâm ở trên nha:

????Đây là bài thơ Ly tứ kỳ 4 của tác giả Nguyên Chấn (779 - 831)

Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.

Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,

Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.

????Dịch nghĩa:

Nỗi nhớ xa cách kỳ 4

Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,

Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.

Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,

Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng.

????Dịch thơ:

Từng trải biển xanh e gì nước

Chẳng phải mây trừ ở Vu Sơn

Lần chọn bụi hoa lười ngoái lại

Nửa do tu đạo, nửa duyên nàng

????Hoàn cảnh sáng tác:

Bài thơ này được ông sáng tác để nhớ lại người vợ đã mất, ám chỉ ai đã từng đi qua biển lớn thì những thứ nước khác không thể gọi là nước nữa.

Ngụ ý so sánh vợ mình như "biển lớn", còn những người phụ nữ khác là "những thứ nước khác"; tức là từ khi gặp được vợ mình, đối với ông những người phụ nữ khác không được xem như phụ nữ nữa, biểu đạt tình yêu không thay đổi đối với người vợ đã mất

????Anh tú tài vận dụng câu này cốt ý nói ông Vương thợ mộc không muốn đi thêm bước nữa vì yêu người vợ đã mất.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!